1 điếu, 2 điều rồi điếu thứ vẫn vậy, nó chỉ châm lửa rồi ném xuống đất, nhấc chân dẫm lên tạo ra những tiếng “bẹp” giữa khuôn viên vừa được ...
1 điếu, 2 điều rồi điếu thứ vẫn vậy, nó chỉ châm lửa rồi ném xuống đất, nhấc chân dẫm lên tạo ra những tiếng “bẹp” giữa khuôn viên vừa được tu sửa trong trường. Hóa ra hút một điếu thuốc giống như lũ con trai không dễ như nó nghĩ. Cái vị ngai ngái, đắng nghét rồi ho sặc sụa khi khói vào sâu trong cổ làm nó sợ chết khiếp. Nó ném bao thuốc vào thùng rác rồi uống liền mấy cốc nước, hậu quả của trò nghịch dại.
Sau khi tận mắt đứa bạn thân bị tai nạn rồi ra đi đã làm nó chán ngán, căm ghét chính bản thân mình hơn bao giờ hết. Ai cũng bảo nó không có lỗi, nhưng nếu như nó nghĩ ra được một câu nói trước khi bạn ấy sang đường nhanh hơn 1 giây thôi, thì mọi chuyện đã khác. Nó và cô bé ấy đều là học sinh cá biệt, luôn có mặt trong những nghịch ngợm trước khi bước vào môi trường đại học. Vừa gặp hai đứa đã cuốn lấy nhau suốt ngày. Anh khóa trên nào trông ngây ngô, hiền lành thì biết tay với hai đứa. Còn trong kí túc dành cho nữ sinh thì khỏi phải nói, có lần các bạn kiến nghị hai đứa chuyển sang chỗ con trai mà ở. Con gái gì mà không biết gấp cái chăn, đi đứng chẳng ý tứ gì cả và còn đeo cái balô to đùng như đi đánh giặc. Hai đứa bấm bụng nhau cười, đợi đến tối khi cả phòng tắt đèn thiu thiu ngủ thì lấy laptop bật chuyện ma dọa các bạn.
Giờ thì tất cả đã ra đi cùng với bạn nó, đến một nơi chỉ có mây với gió và dõi theo nó từ trên cao. Nó cảm thấy cần phải có một cái bể thật lớn để chứa hết nỗi buồn, vì nếu phải múc từng xô một thì chẳng khác gì hình phạt nặng nề nhất. Bây giờ nó chỉ muốn bỏ đến nơi nào đấy xa thật xa, một nơi mà tuyết phủ trắng quay năm giống trong tiểu thuyết càng tốt. Nó chưa bao giờ thôi mơ ước về những cuộc hành trình đến những vùng đất như thế từ khi còn bé tí và đây là lúc biến những mộng mơ đó thành hiện thực. Chẳng còn gì làm nó quyến luyến nữa, cũng không có gì ngăn cản được nó cả, nó viết đơn xin đi du học.
1 ngày trước đi, nó cùng hơn chục bạn khác thay phiên nhau túc trực trước cửa ngân hàng để đổi ngoại tệ từ sang cho đến gần tối. Một đàn anh khóa trên mà nó suốt ngày trêu qua kí túc chào tạm biệt nó. Anh dẫn nó đi ăn bánh khúc cùng với chả mỡ ở một đoạn phố gần hồ Gươm.
- Đi xa cũng tốt, bỏ lại những buồn phiền đằng sau em nhé. Chúc em tìm lại niềm vui và chính mình như trước đây.
Nó khẽ cười cảm ơn anh, hẹn anh khi nào nó về thì sẽ cà phê với nhau. Sáng hôm sau nó bay, dể lại tất cả, để lại nhưng mối quan hệ, để lại hình ảnh về đứa bạn thân và cái tôi của chính mình. Nó bắt đầu một cuộc sống mới, chỉ có gió, mây và tuyết.
...
Nơi nó đến cách xa nhà lắm, thật lạ vì nó lại thấy phù hợp với mình một cách kì quái. Mới 3 tháng sống ở đây, nó cảm nhận thấy nơi này sẽ là nơi nó gắn bó hơn cà chốn nó đã sinh ra. Nó không biết sau 4 năm nữa nó có chào tạm biệt nơi đây, về hẳn nhà không. Nhưng từ bây giờ nó đã mong cái ngày chia tay ấy hãy đến thật chậm và tốt nhất là đừng đến. Gió, mây và tuyết đã thổi vào nó một cô gái khác. Nó đã cười nhiều hơn, tích cực tham gia hoạt động ngoại khóa nữa. Nó thi đấu cầu lông liên tiếp giành được hai giải á quân đấu đôi và đơn. Và rồi nó đã gặp hắn trong một lần như thế.
- Lại sai rồi, phải là trưa nay ăn gì chứ không phải trưn nay ăn gì! Lại một lần nữa nào.
- Trư... trưng nay ăn gì.
Nó lắc đầu thở dài, ngước lên nhìn hắn chép miệng “Sai tiếp rồi”. Nhìn con người cao đến 1m80 ấy cứ gãi đầu gãi tai làm nó phải bật cười ngay sau đó.
- Nghỉ một lát thôi, đến khổ khi dạy một đứa trẻ cao lớn ngốc nghếch như anh. Nó lè lưỡi trêu hắn.
- Đúng thế... trẻ con ngốc thật. Hắn câu hiểu, câu không đáp lại
Lần này thì bò lăn ra cười.
Nó mất mấy tháng học tiếng bản xứ mà đã đọc vanh vách như một người bản xứ, nó tự hào và hay khoe với lũ bạn ở xứ sở của gió, mấy và tuyết là có thể dịch hay viết truyện ngắn được rồi. Vì thế thấy hắn, một sinh viên bản xứ trong trường nó quen qua một lần giao lưu học sinh giữa hai nước tiếp thu chậm như thế nên coi thường lắm. Nó cũng hay bắt nạt, trêu đùa hắn nữa, nó cũng cảm thấy con người ngày nào đã trở lại với mình.
Ban đầu hắn chủ động làm quen với nó trước, gương mặt ưa nhìn, thái độ thân thiện, cũng hâm mộ Barcelona và nhất là mong muốn được học tiếng mẹ đẻ của nó nữa. Nó đồng ý vì không tìm được lý do để từ chối. Qua bạn bè ở đây, nó mới biết hắn được nhiều cô xinh xắn theo đuổi lắm, nên nó bỏ qua lý do vở vẩn nhất là hắn chú ý đến nó. Nó chỉ là một con bé bình thường với hàng đống tận xấu. Nó cam đoan rằng chỉ sau 1 tuần là hắn sẽ hết chịu nổi, nhưng 10 ngày trôi qua hắn vẫn ở đây, ở bên cạnh nó và luôn mang đến cho nó những gì nó thích. Dần dần, nó chấp nhận sự xuất hiện của hắn một cách vô điều kiện, nó cũng giã từ những ngày đầu trần đi dưới tuyết vì đã có hắn cầm ô che cho khi hai đứa cùng đi hay về.
...
- Mua cho em cái này nhé, học sinh ngoan? Nó chỉ vào chiếc găng tay màu mận bày trên sạp hàng hội chợ trong trường.
- Ở bên kia chứ, đây là dành cho “năm” mà.
- Cho nam mới đúng. Nhưng em thích cái đo cơ. Nó nhõng nhẽo.
Hắn nhún vai, vui vẻ mua tặng nó kèm theo lời khen nó thật kì quặc. Đường về nhà ngập trắng trong tuyết, cứ ngõ Giáng Sinh đã đến rồi. Tuyết từ trên cây rớt xuống vai hai đứa, tuyết rơi trúng vào tai làm nó ré lên. Dưới chân cũng có tuyết, trên đầu cũng có tuyết, ngay đến con bù nhìn đứng trước cửa nhà trọ cũng bằng tuyết.
- Đeo vào cho ấm đi học sinh ngoan. Nó túi giấy, lấy đôi găng tay mới tinh đeo cho hắn.
- Nhưng đó là anh mua tặng em mà. Hắn rụt tay lại, ngạc nhiên.
- Đã là của em thì em muốn tặng ai cũng là quyền của em.
Hắn chịu thua vì biết nó bướng bỉnh và đáng ghét như nào rồi. Hắn nói “ Cảm ơn em” bằng tiếng Việt như một người Việt làm nó cảm thấy vui lắm. Gần gũi, quen thuộc và rất ấm áp mà chẳng chiếc lò sưới nào đem lại được.
- Anh về đi, cuối chiều trời càng lạnh, tuyết lại sắp rơi đấy.
- Anh về nhé, chào em.
- Anh chào rồi mà, về đi chứ.
- Nhưng anh muốn nhìn em một lúc nữa, có được không?
Nó không lắc đầu mà chỉ cười, đấm nhẹ vào vai hắn, nó cũng chẳng muốn hắn đi, không biết vì sao nữa. Nó mời hắn vào nhà với cái cớ dạy thêm bù cho món quà. Phòng nó lúc nào cũng lạnh, nhưng hễ lúc nào hắn vào phòng nó là lại ấm lạ thường. Tối đến, hai đứa tự làm món gà kiểu KFC, xem trận bóng chiếu lại của Barcelona. Lâu lắm rồi, nó mới có một buổi tối vui như thế, kể từ khi bạn thân ra đi. Cùng ăn, cùng hò hét, cùng cười và nằm dài ra ghế. Thoải mái vô cùng. Hôm sau hắn mang đến cho nó 2 áo đấu của Barca. Nó nhất quyết tranh áo số 10 dù đấy là cỡ lớn. Lại học tiếng, lại cùng ăn cơm và lại có nhau. Nó cảm ơn sự tình cờ đã đem hắn đến với nó. Đôi lần nó nhìn trộm rồi bị bắt gặp, thẹn thùng không nói lên lời chỉ biết hét lên “ Anh bắt nạt em”. Ôi, cuộc sống tươi đẹp quá. Nó thầm nghĩ dù đang bỏ bừng mặt.
...
Nó lại khóc, khóc nhiều như trước đây, nó cứ nghĩ đã mất hắn rồi, giống như đã mất con bạn thân vậy. Nhưng buổi nghịch tuyết đang vui là thế cơ mà. Hắn quỳ xuống tuyết, gần như khóc theo nó mếu máo hỏi:
- Chỉ là lướt qua thôi mà, anh không sao hết, em nhìn đi?
- Không sao cái gì hả! Anh đồ ngốc, anh chẳng biết gì cả! Nó gào đến khản cổ trong cái ôm vỗ về của hắn. Ấm quá. Đó là cảm giác thoáng qua ở nó.
- Phải... Phải... Là tại anh, anh không tốt, anh xin lỗi. Hắn ra sức an ủi, nhưng nó lại làm hắn đau, đau lắm.
- Tránh xa em ra, không được đến gần em! Nó đẩy hắn ngã dúi dụi dưới nền tuyết, chạy, chạy thật nhanh về phòng trọ mặc cho hắn thống thiết gọi tên nó.
Nó trốn trong nhà vệ sinh để khóc, để nhớ lại khoảnh khắc lúc nó ném tuyết làm hắn dạt ra đường cái khi chiếc xẻ tải đang lướt nhanh qua. Nhanh đến mức không thốt lên được lời. Nó nhớ về bạn thân của mình nữa, cũng chỉ trong tích tắc, nó mất bạn nó.
Tiếng gõ cửa như muốn phá toang khung gỗ để xông vào của hắn làm nó tỉnh thức. Nó đã trốn trong đây bao lâu rồi, không biết nhưng trời đã tối, tuyết lại rơi rồi. Nó giật mình, nhào ra mở cửa, hắn ở ngoài, nước mắt rơi lã chã.
- Sao ngốc thế! Sao anh không về hả, có biết lạnh là gì không? Nó lại hét
- Không biết! Anh chỉ muốn ở bên cạnh em thôi, sao không mở cửa cho anh! Em có biết anh yêu em nhiều thế nào không.Hắn còn lớn tiếng hơn nó.
Hắn liền ôm chồm lấy nó mà khóc! Hắn lạnh quá, nước mắt cứ như hóa đá nhỏ xuống vai nó. Nó suýt nữa thì giết hắn rồi, thế là nó lại khóc. Nó nói hắn ngốc nhưng nó cũng khờ dại đâu kém. Thật ra là nó đã yêu từ trước khi hắn nói, không biết từ lúc nào, chỉ biết là đã yêu.
Hôm sau, nó mang theo hành lý, tìm đến kí túc ở với cô bạn cũng theo nó sang đây mấy hôm, mặc cho hắn phát rồ lên tìm kiếm nó, gọi điện cho nó, chờ đợi nó.
- Em biết là anh đã yêu em là được rồi. Đừng ở bên cạnh em, anh nói yêu em Nó nhắn tin lại
- Tại sao em ác với anh thế?
Nó viết giấy xin nghỉ phép, Trời sáng, nó lên tàu ra đến sân bay quay lại nơi nó đã ra đi.
...
Nó lại đi với anh, bạn của nó, hai đứa cà phê cả buổi chiều trên Lý Thường Kiệt, nói nhiều chuyện lắm, toàn mộng mơ và niềm vui thôi. Màn đêm xuống, bánh khúc và sữa chua mít thì chuyện cũng không hết. Nó kể với anh hết, về gió, mây, tuyết và cả hắn. Nó không ngần ngại thú nhận là đã yêu hắn vì làm nó giấu giếm được. Tuy nhiên, anh vẫn nhận ra sự buồn bã và tâm tư của nó. Anh hỏi và nó nói.
- Em làm thế có đúng không anh? Chỉ có như vậy thì em sẽ không mất anh ấy, sau khi bạn em ra đi, em không muốn điều đó xảy nữa. Em là hiện thân của xui xẻo mà. Nó cười buồn.
- Anh chỉ biết là em sẽ lại buồn bã, sẽ lại giống như trước đây vì từ bỏ hạnh phúc của mình thôi. Anh không muốn em như vậy, đừng nhầm lẫn giữa việc, cũng đừng dằn vặt nũa mà đánh mất đi điều quan trọng nhất trong hiện tại em ạ.
Mấy hôm về nhà, nó đi chơi nhiều lắm, nó cũng mang hoa đi thăm cả nơi bạn nó yên nghỉ nữa. Nó gặp bố mẹ bạn nó ở đấy mà không biết phải nói sao. Nhưng hai bác đã tới cảm ơn nó vì tất cả, hai người nói bạn nó vẫn luôn ở đây chứ không tan biến đi đâu cả. Bạn nó đang dõi theo những người thân yêu nhất của mình và cầu chúc ai cũng được vui vẻ, hạnh phúc đấy. Nó cười chứ không khóc nữa.
- Đúng bạn vẫn ở đây mà, bạn đã cứu anh ấy phải không. Cảm ơn bạn nhé.
Trên đường về, nó nhớ kinh khủng hắn và mới biết nó yêu hắn nhiều đến thế nào. Nó sẽ đổi vé, sẽ quay lại xứ sở của gió, mây và tuyết để gặp hắn, ở bên cạnh hắn dù cho chuyện gì xảy ra.
...
Về đến nhà, nó đứng ngây ra như đá, túi xách trên tay nó rơi bịch xuống đất. Hắn đang đứng trước mặt nó. Ôi chán quá, nó lại mau nước mắt rồi.
- Nhờ bạn em nên anh đã biết về trước đây của em. Hắn điềm tĩnh nói bằng tiếng Việt rất chuẩn. Anh biết em đã buồn như thế nào, nhưng anh cũng đừng làm thế với anh chứ. Em đi đâu hãy nói cho anh biết có được không, anh sẽ đợi mà chứ đừng biến mất như thế này.
Nó không nói gì được nữa, chỉ biết gật đầu lia lìa, mặt lấm lem nước mắt ôm chồm lấy hắn trong sự bất ngờ của hắn.
- Em xin lỗi mà, em xin lỗi mà.
Ở nơi gió, mây và tuyết đã đem anh tới cho nó. Bắt đầu với một sự tình cờ, rồi diễn ra như một giấc mơ và cuối cùng là một tình yêu không thể đẹp hơn.
No comments: