Hãy nắm chặt tay em

Yêu thương không bao giờ là quá muộn ... Chỉ cần trái tim đủ cần... ... đủ muốn... và đủ bình yên dành cho nhau!  Hôm nay cùng anh bước trên...


Yêu thương không bao giờ là quá muộn
... Chỉ cần trái tim đủ cần...
... đủ muốn...
và đủ bình yên dành cho nhau! 


Hôm nay cùng anh bước trên con đường cũ, em nhớ những hình ảnh này đã từng xảy ra trong quá khứ thì phải. Khi lần đầu đi chơi cùng nhau em đã bảo anh gửi xe và cùng em bước từng bước đến cầu Trường Tiền và phố đi bộ, một con đường khá dài. Lúc đó em quên mất mình đang đi giày cao gót nên tự chuốc khổ vào thân, cứ tưởng anh sẽ lắc đầu từ chối ấy vậy mà anh nhanh chóng đồng ý, còn gật đầu lia lịa tỏ vẻ thích thú nữa chứ.

Không biết em làm thế nào mà có đủ sức cùng anh đi đi về về trên con đường dài ơi là dài đó, lúc đi cùng nhau chẳng cảm thấy mệt chỉ đến khi về nhà em chẳng thể nhấc nổi chân nữa. Sau này khi yêu nhau nhắc lại kỷ niệm đó anh cứ trêu em:
- Đúng là con gái thích lãng mạn đến mức tự làm khổ bản thân. Hôm đó về đến nhà anh cũng mỏi chân chết được.
- Vậy tại sao anh còn gật đầu khi em bảo đi bộ?
Anh cười :
- Lúc đó tại anh đang yêu nên đầu óc không được minh mẫn, cứ nghĩ đi bộ em sẽ mỏi chân lúc đó sẽ bảo anh cõng em. Chuẩn men chưa? Anh còn tự khen mình thông minh cơ đấy, ai mà ngờ em lì quá!
- Cho đáng đời anh, ai bảo dại gái chứ.
Anh làm vẻ mặt thích thú :
- Đâu có sao đâu em "cái chết vì gái là cái chết thoải mái" anh cam tâm mà. Quan trọng là cuối cùng em cũng sập bẫy nằm gọn trong tay anh. Anh khâm phục mình quá!
- Anh muốn chết hả? Tự sướng vừa thôi chứ, chưa biết ai sập bẫy ai đâu nhé!

nắm chặt tay em



Lúc đó hạnh phúc của em là mỗi ngày được nói chuyện, được đấu khẩu với anh, nhưng từ bao giờ những cuộc nói chuyện đã nằm ngoài tầm kiểm soát của anh và em. Chúng ta cứ mặc sức nói ra những lời cay đắng làm tổn thương nhau, vô tình đẩy đối phương ra xa mà không hề hay biết, đến khi bình tĩnh nhìn lại những gì đã qua thì anh và em đã không còn đứng chung một vị trí.
Cứ im lặng bước đi bên nhau, mỗi người theo đuổi những suy nghĩ riêng. Em bước chậm lại nhìn anh từ phía sau, hồi tưởng anh của quá khứ và nhìn anh của hình tại hình như đã khác đi nhiều, anh cao và gầy hơn trước nước da cũng đen hơn nhiều. Em đứng yên không thể nhấc nổi chân nữa, từng dòng ký ức chạy nhảy trong đầu em. Nếu lúc đó em chính chắn một chút, kiên nhẫn một chút, chịu đứng yên chỗ cũ chờ anh có lẽ chúng ta đã không phải cách xa nhau lâu như vậy.
- Em mỏi chân à? Chúng ta vào quán cafe đằng kia ngồi nghĩ tí nhé!
Em giật mình quay lại với hiện tại, anh đang đứng rất gần chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào…
- Không em không mỏi, em vẫn đi được mà.
- Nhưng anh mỏi rồi, với lại anh không muốn kéo dài cái cảnh người đi trước kẻ đi sau như này mãi đâu.
- À! Tại anh đi nhanh quá mà em theo không kịp.
Anh tỏ vẻ ngạc nhiên
- Oh! Em thấy anh đi nhanh sao? Vậy mà nãy giờ anh có cảm giác như mình đang bò chứ không phải đi.
- Có con gì bò bằng hai chân sao?
- Thôi được rồi, giờ đến quán cafe đằng kia rồi chúng ta lại tiếp tục nhé!
Bước theo anh vào quán cafe chọn một góc bàn ngay bên cạnh cửa sổ, ngồi đối diện anh người con trai đã từng thuộc về em. Nhìn những đường nét trên khuôn mặt ấy, vẫn đôi mắt vẫn khuôn mặt đó nhưng phong thái bây giờ đã chững chạc và trầm tính hơn trước. Nhưng khi đối đáp với em thì miệng lưỡi vẫn không hề thua kém, thậm chí còn chặt chém em tàn nhẫn hơn trước ấy chứ. 
Trước đây mỗi buổi chiều chở em đi lang thang khắp nơi đến khi mỏi mệt, chúng ta lạị vào quán cafe yêu thích tìm một góc ngay cạnh cửa sổ ngồi bên nhau nghe nhạc và đấu khẩu.
Giờ đây anh và em cũng đang ngồi cùng nhau nhưng không phải là bên cạnh mà là đối diện nhau, giữ một khoảng cách vừa phải như hai người bạn lâu năm không gặp.
Em không thể vô tư dựa vào vai anh hướng tầm mắt qua khung cửa sổ nhìn ngắm cuộc sống và mọi thứ xung quanh, thỉnh thoảng hét vào tai anh những câu hát không đầu không cuối.
Mọi thứ đã thay đổi rất nhiều, em và anh cũng đổi khác.
- Anh....
- Em.... Tại sao anh lại hẹn gặp em?
- Tại anh nhớ, anh muốn gặp.
- Dạo này anh thẳng thắn nhỉ? Nhớ là nhớ thế nào? Em phải hiểu lời anh nói như thế nào đây?
- Em ăn chanh à? Sao nói chuyện chua chát quá vậy? Em thông minh lắm mà sao lại lại không hiểu ý anh.
- Anh chơi chán rồi quay lại tìm em hả?
- Em nghĩ vậy sao?
- Vậy em phải nghĩ thế nào?

Anh không nói gì mọi thứ chìm trong im lặng...5 phút....10 phút .... 20 phút... em chờ nghe anh nói gì đó, nhưng anh vẫn im lặng đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Anh có biết mỗi khi anh im lặng đối với em nó còn đáng sợ hơn khi anh nổi giận.

- Em ghét cái kiểu im lặng của anh. Em về trước đây.

- Trời đang mưa đợi tạnh mưa rồi anh đưa em về.
- Không cần đâu, em thích như vậy.

Em quay lưng bước nhanh ra khỏi quán cafe, cố gắng ngăn những giọt nước mắt.
 Em đã quá mệt mỏi với anh rồi, em không thể hiểu nổi anh, không biết anh dang nghĩ gì, em luôn luôn phải suy đoán mọi thứ. Em không còn vô tư và ngây thơ để không nhận ra những thay đổi giữa anh và em, mỗi tối điều đặn những tin nhắn chúc ngủ ngon, thỉnh thoảng là một lời mời ăn sáng.
nắm chặt tay em

Đôi khi em cũng muốn gặp anh đi bên anh như những người bạn, hỏi thăm về cuộc sống của nhau, nhìn thấy nhau vẫn sống tốt và chỉ dừng lại ở đó thôi. Nhưng mọi thứ không như em nghĩ... phủ nhận tình cảm của mình vẫn còn dành cho ai đó thật khó với em. Khi anh cứ hằng ngày xuất hiện trong cuộc sống của em, thì em không thể xem như anh không tồn tại. Nhưng em cần một lý do rõ ràng, cần một lời nói để giúp em mạnh mẽ quay lại nắm tay anh.

Anh à! Quan trọng đến mấy cứ cách xa rồi cũng thành xa lạ, yêu thương đến mấy cứ im lặng rồi cũng sẽ nhạt nhòa. Anh cứ im lặng như vậy thì em phải làm sao đây?
Bàn tay của ai đó kéo em lại phía sau:

- Ở đây đợi anh, anh đi mua áo mưa đã. Em cứ như vậy về sẽ bệnh liền.

Anh nói kiểu như đang ra lệnh, ánh mắt nhìn xoáy vào em. Những bức tường vô hình em xây trong tim bỗng chốc vỡ vụn, những giọt nước mắt bắt đầu rơi.
- Đợi anh.

Nước mắt làm mọi t
hứ trước mặt em mờ đi, nhưng em vẫn nhìn thấy bóng anh chạy nhanh trong màn mưa. Anh à! Em không cần một chiếc áo mưa, điều em cần chỉ là anh nắm chặt tay em chạy nhanh khỏi cơn mưa. Em bước đi khỏi đó, bước chân mỗi lúc mỗi nhanh hơn, em muốn chạy trốn khỏi cơn mưa và cả anh, có lẽ đó là cách tốt nhât.
Cái nắm tay của ai đó rất chặt, rất ấm giữ em lại....
- Nếu em không muốn đợi thì anh sẽ cùng đi... chỉ cần em tin và nắm chặt tay anh thêm một lần nữa. 

Em siết chặt bàn tay ấm đó kéo anh chạy khỏi cơn mưa....... ....... Chỉ cần vậy thôi..........

No comments: