Cuộc đời là những chuyến đi…. Bởi nếu cuộc đời không là 1 chuyến đi thì em sẽ không bao giờ gặp anh, gặp những người bạn…không gặp và không ...
Cuộc đời là những chuyến đi….
Bởi nếu cuộc đời không là 1 chuyến đi thì em sẽ không bao giờ gặp anh, gặp những người bạn…không gặp và không trải nghiệm những yêu thương, những vui buồn…
Anh này, nếu như ta không bước đi, không tiến bước trên con đường mà vô tình ta đã chọn thì liệu ta có gặp nhau không anh? Và liệu rằng ta có yêu nhau, à không liệu em có yêu anh nhiều như thế không? Để bên cạnh anh, em sẵn sàng từ bỏ mọi việc, từ bỏ tất cả. Em yêu anh quá nhiều mất rồi, nhiều đến nỗi dù có là bao lâu đi nữa thì hình ảnh của anh vẫn không phai mờ….
Nhưng nếu cuộc đời không là những chuyển động, không là những lần gặp gỡ rồirời xa thì có lẽ ta sẽ mãi làm tổn thương nhau. Có lẽ em cũng sẽ không bao giờ gặp những người bạn yêu quý em, gặp gỡ các anh các chị nơi em làm việc.
Bởi vì anh à, mọi thứ chuyển động xung quanh ta mà sao ta lại đứng yên 1 chỗ được? Em không muốn chỉ biết đứng 1 chỗ và nhìn anh bước đi, bỏ lại em như lúc trước,như khi em đứng 1 mình giữa sân trường lộng gió nhìn theo anh xa dần. Em nhận ra có những điều nếu như em không bỏ lại phía sau thì em sẽ chỉ biết chìm đắm trong nó mà thôi. Vì thế em cố gắng, quyết tâm bước ra khỏi những điều u buồn để mà sống, để mà tận hưởng. Đến 1 lúc nào đó anh à, đến khi nào em đã làm được những gì em mong, chắc chắn em sẽ nhìn lại quá khứ em đã bỏ lại phía sau. Em sẽ lại mở cánh cửa kí ức em đã đóng lại và em sẽ gặp lại anh, tình yêu của em…
Em sẽ tiếp tục bước đi cho dù không có 1 ai ở bên em, em là đứa độc lập mà. Và em cũng sẽ chờ đợi hoặc đi tìm 1 bờ vai đủ mạnh mẽ, đủ rộng để có thể che chở cho em. Em hứa là em sẽ không quên anh đâu anh à, em sẽ vẫn nhớ về anh nhưng sẽ chỉ là bí mật thôi anh nhé. Dù trên đường đời sẽ có lúc ta vô tình gặp lại nhau, nhưng anh cũng sẽ không ngạc nhiên anh nhé, mình hãy bước qua nhau mà không níu kéo, không tiếc nuối…. Anh hãy cười, hoặc lờ em đi cũng được anh nhé vì em biết em đã làm anh đau quá nhiều rồi….Cuộc đời là 1 chuyến đi thật dài vì em lại tìm đường những con đường nhỏ bé đưa em trở lại ký ức lúc xưa. Nơi mà em đã cười thật vô tư, nơi mà em đã biết nỗi đau mất đi người thân yêu nhất là như thế nào… Ở nơi đó có bạn bè em, những người mà cả chục năm nay em không liên lạc với các bạn ấyKhi em tìm lại được những sợi chỉ mỏng manh đưa em về. Em nhận ra em đã bước qua những điều khiến em vui, những điều khiến em buồn.
Cho em được yêu anh à không gọi anh là anh yêu lần nữa nhé. Vì em mãi ko thể giũ bỏ hình bóng anh. Em đã nghĩ mình thoát ra khỏi quá khứ bởi 1 bàn tay. Nhưng bàn tay ấy chỉ kéo em ra rồi lại khiến em rơi trở lại. Em như kẻ sắp chết đuối vớ được cọc, nhưng lại là 1 chiếc cọc mục nát…. Em oán trách số phận của em sao mà đen đủi khi không có 1 ai ở bên chỉ để em gục trên vai mỗi khi em thấy mệt mỏi. Em thấy chán chường với tình yêu của em. Em mệt mỏi vì cứ phải 1 mình vùng vẫy, tủi thân mỗi khi nhìn mọi người hạnh phúc. Đôi lúc em thèm 1 cái ôm vô cùng. Rồi cứ như thế dần dần em lại thấy mình vô cảm với tình yêu và nhận ra em quên mất tình yêu là như thế nào… Em như con chim lạc đàn không biết đâu là điểm dừng. Bạn em bảo hãy cứ yêu đi, yêu nhiều người nhưng chỉ cưới 1 người nhưng anh ơi em làm thế nào để yêu 1 người mà không nghĩ người đó sẽ yêu mình thật lòng và không lừa dối em? Em, một đứa ngu ngốc cứ ngỡ rằng trên đời này sẽ có tình yêu thiêng liêng, không lừa dối, và sẽ ở bên em đến tận khi nào không còn cần em ở bên nữa… Thật buồn cười là ngay khi em gặp anh, em đã nghĩ: “ồ, đây là người mình có thể tin tưởng, có thể dựa dẫm vào. Mỗi khi ở cạnh anh ấy mình thấy thật yên bình.”Em mỉm cười với hạnh phúc mong manh mà mình đang có để rồi nó chợt vỡ oà trong sự câm lặng của em. Và vì nó mà bây giờ em sợ những lời yêu dài lâu, em không tin trên đời này có gì là vĩnh cửu. Anh à, có những hạnh phúc tuy mỏng manh thật nhưng nó lại in đậm trong trái tim. Nhưng anh à, em sợ…sợ rằng em không đủ sức níu giữ hạnh phúc của em và rồi em sẽ lại im lặng nhìn mọi thứ tuột khỏi tay em. Có lẽ em đã quen với việc im lặng và khóc một mình mất rồi.
Cuộc đời là những chuyến đi…. Bởi nếu cuộc đời không là 1 chuyến đi thì em sẽ không bao giờ gặp anh, gặp những người bạn…không gặp và không trải nghiệm những yêu thương, những vui buồn…
Cuộc sống là những gì không nói trước được, là những con đường vì thế nên đôi lúc em lạc lối trên những con đường đó. Em, một đứa luôn cố gắng tỏ ra mình mạnh mẽ cứng cỏi hoá ra lại là đứa mềm yếu, em quá yếu đuối nên khi đó không đủ sức để gặp anh và chia tay một cách đàng hoàng nhất. Em trốn tránh khỏi thực tại, khỏi những nỗi đau, khỏi những tổn thương em đã chịu. Em lại chọn, chọn một con đường vòng vèo để đi tìm hạnh phúc của em. Tìm một người đang đứng nơi cuối đường chờ em với tình yêu, với những cái ôm thật chặt mỗi khi em cần…..Em tìm về những con đường em đã bước qua quá nhanh để lại trong ký ức ngủ quên của mình hình ảnh một cậu bạn với nụ cười toả nắng khiến em bất chợt ngẩn ngơ… Khoảnh khắc ấy in đậm trong trái tim em….. Em bỏ lại một con đường với tuổi thơ bên cạnh những người bạn đã ở bên em 20 năm nay…..bỏ lại hình ảnh 1 cậu bạn đã cùng em đi trên chiếc xe trong suốt 2 năm tiểu học để rồi em ngỡ ngàng vì cậu ấy thay đổi quá nhiều…..Và anh à, em tìm thấy những con đường nơi tiếng cười của ba mẹ, anh chị em và bà ngoại khiến em thấy yêu gia đình hơn bao giờ hết.
Em tìm thấy em, cô gái mê thời trang, có thể vừa đi vừa hát nghêu ngao theo giai điệu mình thích. Nhưng em biết em sẽ còn bước đi trên những con đường không dành cho em, những con dường chông gai và có thể em sẽ vấp ngã. Em sẽ không khóc đâu anh à, em cũng sẽ không trốn chạy nữa vì em tin là em đủ mạnh mẽ để vượt qua tất cả. Em cũng tin là sau mội lần vấp ngã em sẽ học được cách đứng lên và rồi em sẽ tìm đường con đường dành cho riêng em, không cần biết nó cách em bao xa.Vi cuộc đời là những chuyến đi nên em đã gặp anh trong chuyến đi của tình yêu đầu tiên, chuyến đi của những yêu thương, những tình cảm chân thành và trong sáng…và em sẽ tiếp tục đi trên những con đường khác…biết đâu một lúc nào đây ta lại gặp nhau tại nhưng điểm giao cắt của những con đường, phải không anh?
Cho một ngày trời trong veo….một ngày tràn ngập ánh nắng mùa thu
No comments: